Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2009

Lạc giữa rừng già - Có một đêm như thế!



18h00. Sau khi đã đánh chén 1 bữa thịnh soạn ngay vị trí lịch sử mốc 0, 4 người: 1 đội trưởng biên phòng dẫn đường (gọi tắt là gai), 1 bụng phệ (phệ), 1 cô gái (gái) và em xuống núi.
Lúc này, mặt trời mới biến sau đám mây nên vẫn còn tờ mờ thấy lối. Mới chỉ qua 2 ngọn núi (lúc lên e thấy phải vượt qua 4 ngọn lận), trời đã tối mịt không còn thấy gì. Người sau bám gót người trước mà đi, gai không dùng đèn pin vì muốn để dành lúc thật cần thiết. Lúc này gái vẫn luôn môm ca ngợi tài dẫn đường rừng của gai. Phệ hổn hà hổn hển thi thoảng ối ái do bị gai cào vào tay, vào cổ, vào mặt. Chết cái tội ăn mặc hở hang đi rừng! Em đi cuối cùng và cũng oai oái mỗi khi dẫm phải gai (cả đoàn em đi tất xỏ dép rọ nên gai vẫn xuyên thủng tất đâm vào da thịt đau buốt!). Cả nhóm khí thế hừng hực trừ phệ có vẻ rệu rã. Thỉnh thoảng Gai hát ngêu ngao một đoạn nào đó trong mấy bài kháng chiến chống Mĩ liên quan đến rừng núi như để động viên cả nhóm. Cao hứng gai bảo: giờ cắt rừng xuống cho nhanh, bác Phệ nghe chừng chân cộ có vấn đề, đi mấy cái chỗ đá tảng trơn trượt dốc ngược vất lắm. Nghe có lí, cả nhóm ok theo Gai, Phệ thì mừng ra mặt, ngắn được đoạn nào hay đoạn đó!
Sau 2 phát trượt dốc cắt rừng (cả em và gái cậy có "của ăn của để" nên cứ "lưỡng mông nhập địa" mà trượt như cầu trượt luôn, phê lòi mắt! Cũng sau 2 lần "cắt" đó (không phải cái gì "cắt" xong cũng tốt) gai mất phương hướng, lần mãi không ra đường. Càng đi càng thấy mịt mùng, mông lung....
Bốn xung quanh tối đen như mực, ánh đèn pin yếu ớt không nhằm nhò gì so với bóng tối dày đặc trùm xuống rừng già. Gai thoắt cái trèo lên ngọn cây ngó ngó, thoắt phịch xuống chạy loăng quăng trong khi Phệ, Gái và em đứng im như thóc, không nhúc nhích dường như sợ mỗi một cái di chuyển là dấn sâu thêm vào cái biển đen mịt mùng sâu thẳm. Gai lẹt xẹt loạt roạt một lúc quay về huơ huơ cái đèn tìm vị trí của 3 đứa em, đầu lắc quầy quậy như ma làm, nói chẳng thấy gì. Lúc này Gai như con thú bị thương, cứ lông lộn quay cuồng, đấm ngực thùm thùm tự lục vấn mình. Gai đã trăm lần dẫn đoàn lên mốc 0, được đồn trưởng tin yêu giao phó trọng trách dẫn đoàn du lịch đi khảo sát. Đã thế, quá tin vào kinh nghiêm và khả năng xử lý sự vụ của mình mà Đồn trưởng đồng ý cho đoàn đi mà không cần đem theo súng, anh sợ mình bị vác nặng. Mình đang làm nhiệm vụ ở xa, Đồn trưởng còn cho người đi đón về để giao nhiệm vụ... trăm lần thành công sao giờ lại lú lẫn thế nhỉ, mình ơi là mình!!!! Đoàn này mà không về được đêm nay, về biết ăn nói với Đồn trưởng sao đây? Rồi còn anh em nữa chứ, họ nghĩ gì??? Cả đồn lại thức trắng mất, rồi báo động, rồi cử người đi tìm, rắc rối, phức tạp quá! Mấy bạn này lại chưa đi rừng bao giờ, làm sao chịu nổi đêm rừng đây? Anh Phệ kia tưởng khỏe mà cũng mệt phờ rồi, chân lại co cơ, đi đứng sao nổi. Hai cô kia lớ nga lớ ngớ, rủi mà gặp rắn rết, nhất lại rắn xanh chắc chết! Kiểu gì cũng phải tìm cho ra đường về đêm nay... Sao mình lại lẫn thế không biết, trời ơi là trời... !
Gai sục sạo, vạch lá, vạch cây, bò lổm ngổm nhanh thoăn thoắt, đu từ cây này sang cây khác cứ như người rừng. Gái, em rồi Phệ cứ cắm mặt làm theo, chẳng còn thấy mệt gì nữa, cứ gai vạch lá chỗ nào, tụi em bám sau chỗ đó. Mặc kệ bùn nhão, sương đêm trên các cành lá quất vào mặt, vào người, thấm vào trong lạnh tê tái. Không còn cảm thấy đau chỗ nào, cứ luồn lách, bò, trượt, đu, lội, lặng lẽ không ai nói câu gì....
Còn tiếp....

Không có nhận xét nào: