Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2009

Chuyện bây giờ mới kể



... bắt đầu leo núi từ 13h ngày 12/10, nhóm 1 gồm 4 người vượt qua 4 đồi cỏ gianh (rất sắc) lút đầu người do qua mùa mưa, chúng tôi là đoàn đầu tiên mở màn cho mùa khô năm nay chinh phục mốc 0 này. Gọi là đồi nhưng đường lên thì cứ dốc ngược
Được nghỉ 3 lần tại 3 cái "yên ngựa" để uống nước, chúng toi thấy dễ chịu hơn. Lúc này, những người ốm ốm 1 chút sẽ có lợi thế hơn những bác bụng phệ hì hì... Thực té, anh Vũ Anh, đồn trưởng đồn biên phòng 317 cũng khuyên những bác có bụng nên ở lại đồn thì hơn!
Trong đoàn 4 chúng tôi có bác 1 bác bụng phệ nên cứ ì à ì ạch mãi, mấy bước lại nghỉ, làm chậm tiến độ của đoàn.
Hết 4 đồi cỏ gianh, rừng già đại ngàn mở ra trước mắt chúng tôi một bức tường xanh rậm rì phía trước, nhìn về phía sau là bản làng nâu nâu chìm trong thung lũng xanh mướt

Bắt đầu vào rừng già, cảnh quan thay đổi làm chúng tôi cũng thấy phấn chấn hơn. Có đoạn dốc đứng, có đoạn thoai thoải, lại có đoạn đi qua suối nhỏ róc rách nghe như tiếng "nhạc rừng".

Bác bụng phệ đến lúc này thì quá mệt cứ phì phà phì phò, phải có sự trợ giúp của a biên phòng mí leo tiếp được.
Hai đứa con gái chúng tôi cảm thqays càng lên cao càng sung sức, chân chưa thấy mỏi, cứ thấy hơi mệt thì dừng lại khoảng 2 phút, lại đâu vào đó, leo tiếp.
Cuối cùng thì cũng đến mốc 0. Lúc này mặt trời bắt đầu lặn, tôi cố gắng chớp lấy khoảnh khắc hiếm hoi trên móc 0 này. Mặt trời dường như xấu hổ vì bị con người sáp lại gần chụp hình nên lủi xuống rất nhanh, y như ma đuổi! 18h00.

Rời mốc 0 được nửa giờ thì trời tối hản, lúc 8h30,chưa ra khỏi rừng già, mà bác bụng phệ thì kiệt sưc, chân tay mặt mũi bị gai cào xước te tua, chan phòng rộp, chuột rút, không đi nổi. Vậy là nhóm quyết định ngủ rừng một phen.
Anh biên phòng hăng hái chạy tìm củi khô, chẳng thấy củi khô toàn củi ướt (do sương và độ ẩm cao trong rừng). May mà anh biên phòng hút thuốc nên có thể có lửa, nhưng hỡi ôi, mở bao ra thì chỉ còn vẻn vẹn 3 que diêm (y như trong chuyện cổ tích vậy!).

Phải khéo léo lắm chúng tôi mới nhóm được đống lửa với những cành củi còn ướt đẫm sương mà chỉ mất 1 que diêm. 2 que kia phải để dành, giờ đây là tài sản quý giá nhất của chúng tôi để qua cái đêm này), khói bốc mù mịt, ho sặc sụa, bác bụng phệ lúc này cũng giúp anh biên phòng, cả hai cùng chổng mông thổi lửa

Khi những ngọn lửa leo lét đầu tiên bắt đầu cháy, chugns tôi thở phào nhẹ nhõm, cố gắng mang bít tất ướt sũng ra hong... Sương xuống dày hơn, lạnh thấu xương tủy. May mà anh em gói cho 2 nắm cơm to đùng , 2 hộp thịt và một bọc cá kho rất ngon nên chúng tôi cũng thấy ấm lòng. Tuy nhiên, nước uống mang theo thì hết từ khi chưa đến mốc. Vậy là bi đông và 2 cái chai được huy động để lấy nước suối lúc trước cũngg đủ cho chúng tôi qua đêm.

còn tiếp...

Không có nhận xét nào: