Thứ Bảy, 6 tháng 3, 2010

Lạc giữa rừng già - Có một đêm như thế....


Phần kết

...Bên ánh lửa hồng giữa rừng già, câu chuyện của Gai về những chuyến đi tuần đường biên, chuyện đời thường của lính, và những câu chuyện tình cảm cứ trầm bổng giữa heo hút gió đại ngàn, có lúc lạc đi trong tiếng thác đổ ào ào ngay bên vực. Gai tâm sự rằng mới cưới vợ và sắp được làm bố trẻ con, cái mặt cứ hơn hớn ngời lên niềm hạnh phúc. Lại còn khoe rằng được như vạy là do lần đi hội thao ở tỉnh (Điện Biên), hắn hẹn vợ mới cưới lên, chả tập tành gì cho chuyện thi cử, mà chỉ toàn tập tành với vợ... :107: Hội thao năm nay hắn mất chức vô địch. Bù lại, hắn lại vô địch với vợ hắn!
Gái nghe chăm chú như nuốt từng lời của Gai, ấy cứ tương phùng tương ngộ kiểu này lại hóa hay! Phệ ngáy o o như phối âm với bản nhạc rừng. Em lạnh cóng chân tay vì ngâm trong giày và tất ướt lội suối, giờ cái lạnh ngấm vào buốt thấu xương! Tất đã cởi ra hơ bên lửa, muỗi rừng kéo nhau về liên hoan, các loại côn trùng khác chắc diễu hành xung quanh, chờ cơ hội là xông vào đánh chén! Đề phòng lũ vắt, Gái và Em phải lấy giấy vệ sinh vo viên đút nút lỗ tai, lỗ mũi. Giờ mà gặp chú rắn xanh coi như em về với các cụ cao tằng tổ tỉ... lạy Giời, con vẫn ở hiền...!
Gai đang say sưa kể chuyện bỗng ngừng bặt, mặt rất nghiêm trọng ra hiệu "im lặng!". Còn chưa hiểu ra sao lại thấy thì thầm: "có tiếng cành cây gãy!". "Thì sao?"... "Có thể thám báo Trung quốc!"... hoặc thú dữ!??? :vader:
Nín thở, chờ ... 1 phút, 2 phút,...10 phút không tháy gì, Gai bảo có thể do gió lớn làm cành cây gãy rụng xuống phát ra tiếng động. Thôi cứ tin là vậy. Và Em không sao chợp mắt được, nằm đếm từng giây mong cho trời sáng!
Càng về khuya, trời càng lạnh, sương xuống nhiều ướt đẫm cỏ dưới lưng, em lại ngồi tựa vào tảng đá, chân và tay cố vươn ra gần lửa để nó đỡ bị cóng lại, miên man...
Một bên Phệ vẫn ngày o..o..., chốc chốc giạt mình tỉnh dậy ngó lửa, Gai cũng vậy! mà gai còn bồn chồn sao ấy, chắc lo nghĩ chuyện mai về giải thích với chỉ huy, lo tương lai, lo vợ, lo cho.... Gái nữa. Gai thương Gái lần đầu vượt hơn 2 ngàn cây số ra bắc, dấn thân vào chuyến đi mạo hiểm này. Lần đầu Gái biết thé nào là đường đèo, núi, là đường đất, đường bản, là người vùng cao, là rừng, là ngủ rừng... Gái như bội thực với hàng mớ khái niệm về du lịch bụi, rồi ngỡ ngàng với mọi bất ngờ trong cái đêm này. Ở giữa rừng, cái lạnh và u tịch làm cho con người muốn gần nhau hơn, muốn chia sẻ nhiều hơn. Gai đã không ngại ngần chia cho Gái chút hơi ấm từ lòng mình. Họ ôm nhau ngủ ngon lành!
3h, 4h, rồi 5h, chẳng có tiêng gà gáy hay bất cứ tiếng động nào, yên tĩnh đáng sợ! Trời lờ mờ sáng, mọi người lúc này cũng vừa dậy, không còn 1 giọt nước nào từ tối hôm qua, không còn một mẩu bích-quy hay gói mì khô.. trời sáng nhanh lúc 6h. Em giục Gai tranh thủ ngược lên đỉnh núi để xác định lại phương hướng và tìm lối về.
Gần một tiếng, cả nhóm lên tới đỉnh, Gai đã nhìn ra đường về, thở phào nhẹ nhõm!
2 tiếng sau cả 4 lếch thếch xuống được con đường đất. Em mừng quên mệt, lại lạy Giời đã phù hộ cho tìm thấy đường về. Xa xa, những mái nhà nâu nâu của bản Tá Miếu đã hiện lên thấp thoáng trong sương mù, thấy thân thương thế! Tự dưng em muốn hét toáng lên cho thỏa nỗi mừng vui! Ngoảnh lại nhìn mấy ngọn núi cao sừng sững, thấy mình thật bé nhỏ trong thiên nhiên, lại cảm thấy mình đã trải qua một đêm thật đặc biệt trong cái hùng vĩ của thiên nhiên đó!
Ôi đất nước tôi, nơi nào cũng đẹp và thân yêu vô cùng!
Cảm ơn Gai đã lạc đường để em có được một đêm giữa rừng già với vô vàn cảm xúc như thế!

Không có nhận xét nào: