Thứ Bảy, 14 tháng 2, 2009

New Caledonie - Thiên đường giữa trời và đất

Về lại nơi chôn nhau cắt rún của cha

Sau 2 chăng bay dài vượt qua hơn 9.000 cay số, chiếc máy bay của hãng Air Calin đã đuă 2 cha con đáp xúong phi trường Tontuta, tôi nhìn thấy và cảm nhận được sự bồi hồi, xúc động của ông trong mỗi bước chân, xúc động đến nghẹt thở.
Sau hơn 40 năm xa cách, ông mang đứa con gái duy nhất vè thăm lại chốn thiên đường này, mảnh đát đầy nắng, gió và biển xanh biếc... nơi ông đã sinh ra và lớn lên.



Nằm trên vùng biển Thái Bình Dương, NC (Nouvelle Calédonie) sở hữu những bãi tắm tuyệt đẹp trải đều dọc theo 2 bên sườn hình con sâu nho nhỏ của nó từ Mont-Dore, qua La Foa, Bourail, Koné, Voh, Koumac, Poum, Ouégoa, Hienghène, Poindimié, Houailou ve Yaté.



Hầu hết các bãi tắm này nước xanh biếc và trong nhìn thấu đáy, cát trắng mịn, mỗi bức hình mình chụp được đều có cảm giác như thấy đâu đó trong các carte postale bày bán tại các shop lưu niệm. Điều đáng nói ở đây là con người (dù là người da màu bản xứ) cũng biết quý trọng thiên nhiên và hết sức gìn giữ nó.
Trên phố ta có thể bắt gặp rát nhiều chim, sáo ung dung chơi đùa trên những thảm cỏ ven đường mặc người qua lại, có lẽ vì chúng không bị bất cứ mối đe dọa nào từ phía con người cả!






Không khí nơi đây rất trong lành, không bị ô nhiễm khói, bụi, vì vậy nên khi dến đây mình cảm thấy như khỏe hẳn ra với lượng oxy dồi dào trong lồng ngực.

Đầu mùa hè, khí hậu Nouméa mát mẻ, khô ráo, bầu tời trong, xanh biếc, không gì sướng hơn là đắm mình vào thiên nhiên với các địa danh như Baie de la Moselle, Vallée du Tir, Baie des Citrons, Anse Vata, Ouen Toro, hay Baie de Magenta, thỏa thích chụp hình ... ghi lại những cảnh sắc thiên nhiên tuyệt vời nơi xứ người.

Còn tiếp....


Thứ Hai, 5 tháng 1, 2009

Chà Là - biểu tượng miền sa mạc

Từ hồi bé tôi đã từng biết đến cây chà là luôn gắn với vùng sa mạc cát cháy qua những cuốn truyện tranh của Pháp về nhân vật Tintin. Bấy giờ chỉ là biết qua tranh, qua truyện.


Giữa cái nắng chói chang và mênh mông cát sa mạc, hình ảnh cây chà là xanh mướt với chùm quả đỏ chín mọng in dấu trên nền trời xanh luôn tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp. Hình tượng cây chà là còn có thể thấy trên Quốc Huy của Ả Rập Xê-út nữa.


Trong tâm trí tôi thưở bấy giờ, cây chà là tượng trưng cho sức mạnh và sự trường tồn của thế giới Hồi giáo. Lớn lên, huyền thoại về các Kim tự tháp và các pharaoh cùng với mứt chà là ... bấy nhiêu thôi cũng đủ nuôi trong tôi một ước mơ được khám phá vùng sa mạc huyền bí này.

Thực ra cây chà là được trồng từ rất sớm giúp cho các bộ lạc du mục sống trên sa mạc rộng lớn của châu Phi. Người ta tìm thấy dấu tích của nó tại những điểm khai quật khảo cổ thời kỳ Đồ đá mới (Neolithic) cũng như trong các bình gốm của các pharaoh và vua chúa trong các lăng mộ của họ.


Ngày nay, trong tháng Ramadan của người Hồi Giáo, Chà là luôn là món ăn đầu tiên của họ trong ngày.

Trong chuyến đi Trung Đông mới đây, tôi mới có dịp ngắm nghía tận mắt cây chà là xanh tươi với những chùm quả đỏ chín mọng in dấu trên nền trời xanh biếc vùng Trung đông và nhấm nháp vị ngọt hơi chan chát của loại quả đặc biệt này.

Chà là có thể được bày bán tại chợ, trong siêu thị hoặc tại các bàn tiệc trong khách sạn sang trọng.


Khi tới khách sạn 5* Meridien tại thành phố biển Alexandria, tôi thật ấn tượng với chiếc rương nhỏ rất đẹp đựng mứt Chà là bày trên chiếc bàn chính giữa sảnh, ngay lối vào quầy lễ tân. Chắc hẳn người Ai cập thật tự hào và muốn giới thiệu với bạn bè quốc tế về món ăn đặc sản này của đất nước họ.

Quả Chà là có 3 màu: vàng, đỏ tươi và đỏ sẫm. Người Ai Cập thường mua loại quả màu vàng, họ nói rằng loại này để được lâu hơn. Những quả màu đỏ hoặc đỏ sẫm thì chín hơn, ăn ngay thật tuyệt! Khi ăn chà là, bạn chớ ăn miếng to, vì nó sẽ rất chát! Nên nhấm từng miếng nho nhỏ, cái vị ngọt hơi chan chát dần chuyển thành vị ngọt lịm ngấm vào môi, vào lưỡi... ôi thật đã!

Nếu bạn muốn thưởng thức món chà là tươi chín mọng này, hãy đến thăm đất nước Ai Cập nhé!

Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2008

Sín Thầu - A Pa Chải - đường lên Mốc 0

Sáng hôm đó, 12/10, cô giáo Ánh và To Mé cùng chị Xinh chủ nhà dậy từ 5h khi gà vừa gáy sáng lụi hụi nấu cơm cho chúng tôi. Thật cảm động trước tấm lòng người Hà Nhì và cô giáo duyên dáng từ dưới xuôi mang cái chữ lên cho các em nhỏ vùng cao! Chị Xinh bảo đi rừng phải ăn cơm mới đủ sức leo mốc vì chặng đường sẽ rất vất vả. Cảm ơn anh chị, cảm ơn tấm chân tình của người Hà Nhì!
Để lại toàn bộ đồ đạc, hành lý, chỉ mang theo duy nhất thuốc thang và những vật dụng cần thiết, 3 đưa chúng tôi chia tay gia đình hăm hở dấn thân chinh phục mốc số 0. Con đường từ bản đến xã A Pa Chải, Đồn 317 toàn bộ là đường đất, mới được xe lăn lại sau trận lũ nên vẫn còn mềm và bở, đôi chỗ còn ướt nhoẹt nên rất khó đi, chugns tôi hầu như đánh vật với con đường.
Đến đồn 317 vào 9h sáng, đồn trưởng Vũ Anh tiếp chúng tôi niềm nở, chan hòa và đưa ra mọi lời khuyên, cảnh báo hòng khiến chúng tôi nản lòng mà từ bỏ chuyến đi. Nhưng với 1 đồ đệ trung thành của Du lịch thế này thì càng khó khăn lại càng khiến cái máu đi ngọ ngoạy chạy ngược xuôi trong người. Vậy là sau mọi lời khuyên ngăn không được, cộng với lòng quyết tâm và máu me chinh phục đang cuộn chảy trong huyết quản, đồn trưởng quyết định tạo điều kiện để chúng tôi thực hiện chuyến đi này.
Đội trưởng Nghi được triệu ngay về đồn trong vòng 30 phút, anh nuôi chuẩn bị cho chúng tôi 2 nắm cơm to vật vã cộng với 1 bịch cá kho và 2 hộp thịt, 4 chai và 1 bình tông nước uống, quá thịnh soạn!
11h 3 chúng tôi dưới sự chỉ huy của đội trưởng Nghi rời đồn 317 vượt qua bản tá Miếu, hướng về Móc 0.


Thứ Tư, 22 tháng 10, 2008

North West Adventure - motobike trip

Day 4: Muong Nhe - Sin Thau (Ta Kho Khu) - Ha Nhi hill tribe people
We started to ride our motorbikes on awfully stony, dusty and muddy road. Crazy bumpy! Sometimes we meet local motordrivers in the opposite direction who offer us understanding smile. Crossing 4 streems (in which crossing one by bamboo raft) seemed to struggle with big slippery large rocks under water.

Rafting lady is about 32 years old waded across the rather deep streem (water level is approx. her waist) pulling me with motorbike on the raft. It's really difficult to keep balance for the old raft.
This is Nam Ma streem of Trung Chai, 18 kms west of Muong Nhe town







Mo Phi streem where we have to cross to get in Sin Thau village.







Sin Thau is a small village of Muong Nhe district. Most people here belong to Ha Nhi ethnic minority. They are very nice, generous and friendly. We learnt a lot from them about their daily life, culture and customs. Difficulties always cover their poor living conditions.



Children from remote villages have no way to school in flooding days, lack such hundred things for their study as workbooks, notebooks, and information, pens, ...
I was sunk in rice wine and endless stories with their heartfelt feeling for us.



House and kitchen of Ha Nhi people












To be continued...

Thứ Hai, 20 tháng 10, 2008

Jerusalem và thánh địa Bethlehem

Điểm đầu tiên chúng tôi đến thăm là đồi Ô liu. Từ trên đồi, nhìn xuống phí xa là thành phố Jerusalem cổ (Old city). Sát chân đồi là khu nghĩa địa của người Do Thái, thấy nói là muốn được chôn ở đây, phải tốn đến 50,000 US$, thật khó mà tin được! Chết đi rồi cũng cần phải có nhiều tiền để book một chỗ "mát mẻ" deluxe. Tiếp đến là khu đất nghĩa trang dành cho người Ki tô giáo và người Hồi giáo. Khu này không mất tiền nên nghe có vẻ welcome to be burried there!!!

Từ đồi Ô liu, đi bộ theo con đường "Olives Oil Press" (ép dầu ô liu) dẫn xuống Vườn Gethsemany với hang đá (cạnh mộ đức mẹ Maria) trước đây Jesus thường trú ẩn, và cũng là nơi bị bắt do sự phản bội của tông đồ Judas. Vườn Ô-liu với những cây già hàng trăm năm tuổi (Tuổi thọ trung bình của cây ô liu khoảng 500 năm) nằm phía bên phải hang Gethsemany và phiastrais của thánh đường Agony. Tại vườn Ô liu, ta thấy có những gốc ô liu già 3 người ôm không xuể.




Thăm quan The Old City, ta mới thấy hết vẻ đẹp cổ kính mà chỉ thấy trong phim ảnh. Lối đi được lát bằng đá, phố nhỏ bày bán đồ lưu niệm, quần áo, sách và tranh ảnh khiến ta như quay trở về với hàng ngàn năm trước.
Bức tường Than khóc (Wailing wall) là nơi giáo dân Do Thái cầu nguyện, than thở vầ ghi mọi điều trăn trở, mong muốn ra 1 mảnh giấy nhỏ, nhét vào khe tường. Họ tin rằng những lời kêu than, ước muốn của mình thấu tới đấng tối cao và họ sẽ được phù hộ, che chở. Điều tối kỵ ở đây là đàn bà con gái không được bén mảng đến gần nhà nguyện nằm phiasbeen phải bức tường.
Tôi giả bộ lơ ngơ lại gần liền bị mấy bác tóc mai dài tới rốn chạy ra đuổi quầy quậy bảo đây không phải chỗ của mày! Ức thật!

Bức tường bao quanh Old City và lối vào dành riêng cho Nam - Nữ.
Dome of the Rock.

Còn tiếp ...

Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2008

Tháng Ramadan của người Hồi Giáo



Trung Đông là khu vực tập trung đông nhất của người đạo Hồi. Khi tôi đặt chân đến Cairo cũng là chính là tháng Ramadan của người Hồi giáo.
Tôi thực sự khâm phục việc nhịn ăn nhịn uống nhịn đủ thứ của họ trong suốt 12 tiếng đồng hồ, từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn.
Theo quan niệm của họ, nhịn là để chia sẻ và thông cảm với những người cùng đạo nghèo khó, không đủ ăn, đủ mặc (nhưng lại thấy họ vẫn mặc quần áo, còn ở trong nhà họ có mặc không thì tôi không bít!). Nhịn cũng là việc luyện cho con người ta biết tiết chế, chống lại những ham muốn đời thường, những cám dỗ vật chất để khi qua đời chóng được lên Thiên đàng.
Chiều chiều, tôi thường thấy các gia đình nghèo tụ tập tại các vườn hoa hoặc các đường phó chính, nơi người ta tổ chức những bữa tối từ thiện. Từng dãy bàn được xếp nối nhau trải dài suốt con phố, trên bàn bày đồ ăn (bánh làm từ bột mỳ trông như bánh bẻng của mình, chà là tươi, nước nho, thịt bò băm viên nướng ...) khói bốc nghi ngút. Vợ, chồng, con cái các gia đình nghèo ngồi sẵn vào bàn từ khoảng 17.30 và không hề đụng đến đồ ăn (mặc dù đã nhịn đói nhịn khát cả ngày trời) cho tới khi nghe thấy tiếng loa từ các Giáo đường phát ra (chắc là báo đến giờ được ăn) và sau một phút đọc kinh cầu nguyện, họ mới bắt đầu ăn uống nhộn nhịp.
Những gia đình giàu có hơn thường tổ chức ăn trong nhà, và mâm cao cỗ đầy của họ y như ta ăn rằm tháng Bảy vậy!
Cảnh ăn uống càng trở nên nhộn nhịp khi màn đêm buông xuống. Tại một khu chợ trung tâm cạnh nhà thờ, dân chúng tâp trung ăn uống hút cần sa, nói chuyện huyên náo cả một quảng trường...
Chắc lúc này họ đang nghĩ rằng họ được Thánh ban cho quyền hưởng những niềm cực lạc nhất!

Trung Đông - Thu 2008

Phần 1: Đất nước Kim Tự Tháp
Sau gần 30 phút delayed, chuyến bay giá rẻ của Air Asia (mà chẳng rẻ chút nào so với các dịch vụ được cung cấp) đưa chúng tôi đáp xuống phi trường Suvarnabhumi của Thái lan. Thật ngỡ ngàng với sự tráng lệ và cái mới còn tinh tươm của sân bay này so với Don Muong già nua cũ kỹ. Các biển chỉ dẫn và hệ thống nhà hàng, ăn nhanh, cửa hàng duty free cũng được sắp xếp một cách hợp lý và có hệ thống hơn nhiều. Chúng tôi còn 8 tiếng để bắt tiếp chuyến bay đi Cairo nên làm một vòng city Bangkok sau khi đã gửi hành lý ký gửi tại quầy trông giữ hành lý của sân bay.
Sau bữa tối "lẩu Thái" hoành tờ ráng do Egy Thai mời, cả đoàn được xe đưa về sân bay làm thủ tục check-in.

Sau 9 tiếng ăn ngủ trên airbus của Egypt air, người mỏi nhừ và mệt, sân bay Cairo không có gì đặc sắc ngoài nụ cười rạng rỡ của anh chàng tour leader Egythai. Anh này tận tình giúp chúng tôi làm thủ tục nhập cảnh (visa cửa khẩu) và nhanh nhẹn giúp chúng tôi lấy hành lý. Pơ -rồ phết, ngược hẳn với sự tưởng tượng của mình về một Cairo lạc hậu trong dịch vụ.
Ra khỏi san bay, bầu trời Cairo vẫn còn tím sãm với những ánh đèn đêm chưa tắt. Quyến rũ!

Khách sạn 4* Zojer nằm ở khu Giza, bờ Tây sông Nil, gần khu vực kim tự tháp. Khách sạn bề ngoài trông cũ kỹ nhưng bên trong cũng rất đẹp, mỗi tội....
Sau khi làm thủ tục check-in, chung tôi ăn sáng buffet tại nhà hàng cạnh bể bơi, vì tin tưởng rằng ks 4* cũng như các nơi khác trên thé giới (cô này đã 100 lần đi du lịch nước ngoài) rất an toàn nên đã để túi sách tay tại bàn và đi lấy đồ ăn như những người khác, khi quay lại bàn, chiếc túi sách đã không cánh mà bay! Thật không tin nổi! Chúng tôi nói gọi ngay người quản lý nhà hàng và khách sạn ra để báo cáo và nhờ giúp đỡ vì toàn bộ giấy tờ tùy thân, vé máy bay, nữ trang và tiền mặt, thẻ tín dụng đều nằm cả trong chiếc túi đó. Thật xui xẻo ngay từ ngày đầu tiên! Nhưng điều ngạc nhiên hơn là sự thờ ơ của quản lý khách sạn (có lẽ a ta quá quen với việc mất cắp như thế!) trong khi cả đoàn chúng tôi sùng sục đi tìm may ra kẻ cắp chưa kịp tẩu thoát, còn giấu nó ở mọt xó nào đó...
Cả đoàn mất vui.
Chiều chúng tôi đi thăm Kim Tự Tháp Giza gồm 5 chiếc: Lớn và cổ nhất là Kê - ốp, kế đến Kerphen (con trai của Khufu người xây khu kim tự tháp lớn Giza), Melkere và 2 kim tự tháp nhỏ... Vì tò mò, ai cũng sẵn sàng trả 50 pound để được vào trong Kim tự tháp, song khi đến trước cửa đường hầm cao khoảng 90cm, rộng 80cm, nhiều người ngán ngẩm đứng ngoài vì vừa đông, chật chội, thiếu không khí,.. người vừa từ trong chui ra mặt đỏ tía tai lắc đầu quầy quậy bảo "empty" (rỗng không) ... chụp ảnh phía ngoài cũng được.
Mình khoái nhất khi được cưỡi lạc đà, con này nhìn trên phim ảnh tưởng hiền, ai ngờ cũng dữ dội phết! khi chủ nó ra hiệu quỳ xuông cho khách trèo lên lưng, nó khục khoặc ngúc ngoắc cái cái đầu mãi mí chịu quỳ. Cái con này cao thế không bít, khi quỳ rồi mà còn cao như lưng ngựaVN mình lúc đứng. Vừa kịp tóm chặt vào cái cọc tre trên lưng nó, nó vụt rùng mình đứng phắt dậy, may mà mình được cảnh báo trước chứ không cũng té nhào! Nhưng mà sướng sướng là, nó chậm rãi đi loanh quanh trước kim tự tháp, tha hồ chụp hình (giá 10 pound/lần cưỡi)

Dưới ánh nắng và cát sa mạc, kim tự tháp ánh lên vàng óng - một bức tranh màu vàng tuyệt đẹp!


Còn tiếp...